Sự cứng nhắc trong tư duy chiến thuật của HLV Ruben Amorim đang trở thành “liều thuốc độc” khiến Man Utd chìm sâu vào khủng hoảng, thay vì đưa đội bóng thoát khỏi bế tắc.
Một thất bại phơi bày tất cả
Thất bại với tỉ số 0-3 trước Man City không chỉ là trận thua đơn thuần trong derby Manchester, mà còn là hồi chuông cảnh báo lớn về sự bế tắc của HLV Ruben Amorim. Chiến lược gia người Bồ Đào Nha vẫn kiên định đến mức cực đoan với triết lý 3 trung vệ, dù rõ ràng hệ thống này đang bị Premier League “bắt bài” không thương tiếc.
Thách thức của một triết lý lỗi thời tại Man Utd
Khi cập bến Old Trafford, Amorim được kỳ vọng sẽ mang đến sự mới mẻ như ông từng làm tại Sporting Lisbon. Ở Bồ Đào Nha, sơ đồ 3-4-3 giúp ông tận dụng tối đa sức mạnh hai biên và sự an toàn ở trung tuyến. Nhưng Premier League là một môi trường khắc nghiệt hơn: tốc độ, thể lực và khả năng khai thác khoảng trống đều ở mức cao nhất.
Trận thua trước Man City chỉ ra điểm yếu chết người: hàng thủ ba người bị kéo giãn dễ dàng, wing-back vừa không phòng ngự tốt, vừa chẳng đóng góp gì cho khâu tấn công. Trong khi đó, Bruno Fernandes bị buộc lùi sâu, biến từ thủ lĩnh sáng tạo thành một người chạy việc ở tuyến giữa. MU vừa mất sự chắc chắn phòng ngự, vừa không còn sức bật tấn công.
Thay vì thừa nhận vấn đề và thử nghiệm hướng đi mới, Amorim vẫn tuyên bố sẽ không thay đổi chiến thuật – thậm chí thách thức rằng: “MU chỉ có thể đổi lối chơi nếu sa thải tôi”.
Cầu thủ lạc lối trong hệ thống
Không chỉ chiến thuật, cách quản lý cứng nhắc của Amorim cũng đang khiến phòng thay đồ rơi vào trạng thái mất phương hướng. Một HLV cần sự cứng rắn để quản lý ngôi sao, nhưng nếu cực đoan, cầu thủ sẽ dần đánh mất niềm tin.
Bruno Fernandes và Manuel Ugarte thường xuyên rơi vào cảnh “hai chọi bốn” ở tuyến giữa; Sesko gần như không có bóng; còn những cái tên như Mazraoui hay Dorgu chỉ biết chạy không mục đích. Khi buộc phải chơi trong hệ thống bất hợp lý, sự tự tin của cầu thủ bị bào mòn, khiến họ ra sân như những “kẻ vô hồn”.
Một nhà cầm quân giỏi là người nâng tầm học trò, nhưng ở MU hiện tại, Amorim đang biến chính họ thành nạn nhân trong vòng xoáy thất bại.
>>> Xem trực tiếp bóng đá miễn phí tại: https://khandaia1.xyz/
BLĐ MU và thế khó “theo lao”
Trong lịch sử bóng đá, nhiều HLV từng kiên định đến mức cực đoan. Tuy nhiên, điểm khác biệt giữa thành công và thất bại nằm ở sự linh hoạt. Pep Guardiola đã thay đổi để thích nghi với Haaland, Klopp đã điều chỉnh gegenpressing khi Liverpool hụt hơi. Amorim thì trái ngược: ông vẫn khư khư giữ lấy ý tưởng của mình, bất chấp mọi dấu hiệu thất bại.
Khi một HLV tuyên bố “chỉ có bị sa thải thì chiến thuật mới đổi”, tức là ông đã khóa chặt mọi cánh cửa thay đổi. Và từ đó, cả tập thể MU bị buộc phải theo ông trên con đường mịt mờ.
Hệ quả là Man Utd đang ngụp lặn ở nửa dưới Premier League, sớm rời Carabao Cup và cũng chẳng còn hy vọng tại châu Âu. Điều duy nhất còn lại chỉ là một mùa giải Premier League u ám, nơi sự cứng nhắc của Amorim trở thành gánh nặng ngày một lớn.
Kiên định hay bảo thủ?
Trong bóng đá, kiên định là phẩm chất đáng quý. Nhưng ranh giới giữa kiên định và bảo thủ rất mong manh. Kiên định giúp HLV giữ triết lý trước sóng gió, còn bảo thủ lại biến triết lý thành “liều thuốc độc” giết chết cả đội bóng.
Amorim đã biến sự bảo thủ thành rào cản lớn nhất của Man Utd: đội bóng mất điểm, mất niềm tin, mất danh dự – và quan trọng nhất là mất niềm tin từ chính phòng thay đồ.
Khi niềm tin không còn, phòng thay đồ rạn nứt, thì ngay cả khi chưa bị sa thải, Ruben Amorim cũng đã tự loại mình khỏi hành trình chinh phục đỉnh cao tại Old Trafford.